LightReader

Chapter 2 - Chương 1: Chúng ta sống vì chúng ta hay vì cuộc đời của bố mẹ?

Có một câu hỏi mà chắc rất nhiều bạn trẻ luôn thắc mắc đó là "chúng ta sống vì cuộc đời của chúng ta hay vì cuộc đời của bố mẹ?". Một câu hỏi mà đến tận bây giờ có rất nhiều người vẫn luôn chưa tìm thấy đáp án.

Gần đây mình có xem một bộ phim của Hàn mà chắc bạn nào cũng biết. Bộ 'khi cuộc đời cho bạn một quả quýt'. Mình khá là thích bộ này, à không phải khá mà là rất thích. Bộ phim này đã phản ảnh lên hai kiểu gia đình mà thực tế chúng ta đang mắc phải. Gia đình của Geum Myeong với cha mẹ luôn làm mọi điều có thể để giúp đỡ con gái họ, họ luôn là bến đỗ, luôn là nơi mà con cái họ có thể trở về và dựa dẫm. Kiểu thứ hai là gia đình của Yeong Beom, với người mẹ luôn áp đặt lối sống của mình cho con trai, luôn muốn con trải phải như này như kia- đó cũng là kiểu gia đình mà đại đa số đang hiện hành ở Châu Á chúng ta.

Con cái phải nghe lời cha mẹ vì họ là người đã từng trải qua? Họ uốn nắn chỉ dẫn mình vì họ không muốn mình bước phải sai lầm giống họ? Họ muốn ta phải sống tốt hơn?

Một chuỗi câu hỏi liên tục nảy ra trong đầu mình mấy ngày qua. Thực ra những câu hỏi đó đều có câu trả lời mà chính chúng ta và cũng chính mình cũng đã nhận ra vài ngày gần đây.

Giống như kiểu gia đình của Geun Myeong vậy, cha mẹ ta cũng từng được ông bà mình ủng hộ làm việc này việc kia. Nhưng rồi sao, có người thành công, có người thất bại và có người nửa chừng. Những người thất bại và những người đi đến được nửa chừng thì sẽ luôn mong muốn con cái họ khoomg dẫm phải vết xe đổ của bản thân. Họ mong muốn con mình vượt qua mình, thành công thay phần mình. Tuy nhiên cùng với việc đó họ cũng sẽ không ý thức được mà đẩy chúng ta vào con đường mà tôi gọi là cuộc đời chuộc thất bại của họ. Giống như người mẹ của nhân vật Yeong Beom vậy, một người mẹ kiểm soát cơn cái, luôn cho rằng mình làm tất cả vì con của mình thì người con của mình phải nghe theo mình. Nhưng không, chúng ta đều biết kết quả như nào. Đến cuối cùng người mẹ lại bị chính con dâu bà chọn thờ ơ lạnh lùng với bà, người con trai thì lại không được hạnh phúc trong cuộc hôn nhân mẹ mình sắp đặt.

Đó chính là dẫn chứng thuyết phục nhất. Rằng là chúng ta sống vì cuộc đời của chúng ta chứ đừng sống vì cuộc đời của bố mẹ!

Tuy mình nói vậy nhưng ý mình không phải bảo tất cả mọi người đều phải cãi lời cha mẹ mình. Không, không phải vậy. Chúng ta không phải cãi lời cha mẹ mình mà chúng ta phải biết chọn lọc rằng cái nào là tốt nhất đối với chúng ta. Mình không phủ nhận rằng những quyết định những lựa chọn của cha mẹ luôn là muốn tốt cho mình. Tuy nhiên, đó có phải điều chúng ta muốn hay không thì họ là không biết. Vì thế chúng ta phải đưa ra lựa chọn và quyết định cho bản thân. Vì cuộc đời là của chúng ta! Đau khổ, vui, buồn, tất cả những cảm xúc đó đến cuối cùng chúng ta cũng mới là người phải chịu đựng. Nên chúng ta phải biết rằng con đường mình chọn có đúng hay không có sai hay không. Phải đưa ra lựa chọn thật kĩ. Lựa chọn mà sau này dù có thế nào chúng ta cũng không được hối hận vì quyết định khi đó.

Tại sao mình lại nói vậy ư?

Tất nhiên là vì theo quan sát của mình, con người chúng ta là loại chuyên gia hối hận. Rằng nếu lúc đó không làm việc này, nếu lúc đó nghe lời người kia thì có lẽ cuộc đời sẽ khác. Ý mình ở đây không nói tất cả mọi người, nhưng mình thấy đa số là như vậy. Và đa số hơn nữa là họ sẽ hối hận vì không nghe theo lời cha mẹ mình. Nực cười không chứ, khi mà bản thân quyết định đi theo đường mình chọn nhưng đến lúc hối hận lại đổ lỗi cho người khác. Họ trách móc cha mẹ mình rằng sao lại không khuyên mình quay đầu, họ trách bạn bè mình rằng sao rủ rê họ và họ trách hết những người xung quanh và chừa lại mỗi bản thân họ. Vì sao à! Vì họ nghĩ mình đúng! Ủa alo? Con đường bản thân chọn, thất bại là do bản thân sao lại đổ lỗi người khác?

Các bạn đọc đến đây chắc là cũng sẽ có suy nghĩ "sao thằng này nói những cái đâu đâu vậy, nó nghĩ ai cũng vậy sao, nó đang nói chính bản thân sao....". Đúng vậy, mình đang nói đây là nói về chính bản thân mình. Một con người đã khá hối hận vì những quyết định lung lay của chính mình.

Mình cũng chỉ kà đứa bé sinh ra và lớn lên trong một gia đình giống của Yeong Beom trong bộ 'Khi cuộc đời cho bạn quả quýt' vậy. Mình bị bố mẹ áp đặt suy nghĩ rằng nếu mình nghe lời họ thì sẽ là con đường đúng. Và rồi mình đã bị cuốn theo quyết định của của bố mẹ thật. Câu chuyện về năm cuối cấp của mình, khi mà mình đang còn mơ ước nhưng lại cực kỳ mông lung với quyết định của chính bản thân. Khi mà lúc đó mình đã không thể lựa chọn được con đường tiếp bước mình muốn và để rồi mình phải đi theo con đường bố mẹ quyết định. Hiện mình đang sống theo nó. Chắc các bạn đang nghĩ là "hơ thằng này nói cả đoạn dài mà cuối cùng cuộc đời của nó lại bị chính gia đình sắp đặt, thật hề hước" phải không. Tuy nhiên, dù là con đường nào, bố mẹ quyết định hay chính bản thân mình quyết định thì mình vẫn bước tiếp, vẫn sống vì mục tiêu của chính mình mà thôi. Và với mình thì con đường của bố mẹ chọn chính là bàn đạp giúp mình đặt được ước muốn của mình. Nhưng mà thời gian trôi lâu thật:((

Đó chính là cuộc đời của mình, một cuộc đời mà bố mẹ cho mình quyền quyết định và những sự lựa chọn. Còn bạn thì sao? Lựa chọn của bạn là gì?

More Chapters